Hoài Cảm
- Chi tiết
- Mimosa
- Lượt xem: 4538
1972
Chiều buồn len lén tâm tư.
Mơ hồ nghe lá thu mưa...
Trời lại khóc, dễ chịu nhưng buồn. Mà tại sao thế nhỉ? Tại trời lạnh hay tại hồn em bơ vơ? Thôi đừng ai hát gì nữa, hãy để em yên thân năm nay. Em chẳng muốn nghĩ gì về ngày cũ, kỷ niệm nào cũng đẹp và đáng nhớ dù vui hay buồn. Mười bảy tuổi bắt đầu bằng những hạt cát, sóng biển và những vì sao. Chấm dứt bằng gì nhỉ? Có lẽ cũng bằng những thứ ấy thôi. Đã bảo đừng khóc mà sao em cứ khóc hoài! Nên quên tất cả, chỉ cần nhớ những gì thuộc về năm nay cho đến khi thi. Đã bảo vậy, sao trong em vẫn có thứ gì kỳ lạ, không xác định được, đành cứ để lãng đãng như mây trời! Ơi! Thiên hạ gần gũi nhưng xa lạ, trìu mến nhưng vô tình. Đây chẳng là lần cuối hay lần đầu, chỉ là tiếng gọi từ tiềm thức khi nhớ về ngày cũ. Em chỉ là hạt cát trên bãi biển , là hạt mưa vô tình vướng trên tóc thôi sao? Làm thế nào cho sợi khói xanh không còn vướng mắt em nữa, nó tím thật rồi. Tím đầy trong mắt khiến em chẳng còn biết gì. Em chỉ mong thời gian và những giọt mưa sẽ làm cho màu tím đó nhạt phai. Bây giờ hồn em lạnh và có nhiều đổi khác. Nỗi đau đã làm em tỉnh ra hay điên hồn?