Mình được Hạnh giới thiệu nghe thử Trường Kỳ về Nghệ Sĩ và Đời Sống, mình bỏ vào trong CD dạng MP3 nghe trong suốt mấy chặng đường dài ngược xuôi chung quanh chỗ mình ở. Nghe nhạc trong lúc lái xe đường trường thì dễ dàng và thích thú hơn nghe bàn về những người nghệ sĩ, nhưng mình không khỏi có cảm giác tò mò về cuộc đời của họ, thêm nữa, trộn vào đó là những đoạn nhạc thu gọn được lọc lại kỹ lưỡng từ những băng nhạc trước 74, làm mình cảm thấy gần gủi lúc nghe nhạc hơn.
  
Những bài nhạc hồi xưa mình thích bây giờ không áp phê nữa: hầu hết Trịnh Công Sơn, tại sao, có lẽ nhạc không nhiều, lời thì quá cũ không hợp với một hoàn cảnh nào của mình hồi xưa, ngoại trừ một vài bài dính gần với một người nào hoặc chuyện gì đó. Có điều, nhạc Trịnh Công Sơn chơi theo kiểu Jazz lại thấy rất hợp với mình.

Những bài nhạc hồi xưa mình thích bây giờ mình vẫn thích: nhạc tiền chiến nhất là càng xưa càng thấy dễ nghe. Có điều chơi nhạc theo kiểu bây giờ, nhất là của Duy Cường lại thấy khó, ngoại trừ Chiều trên sông của Phạm Duy.

Những bài nhạc hồi xưa mình không thấy gì bây giờ lại thích: cải lương, nhất là lúc mình ở trong tâm trạng cao hứng.

Những bài nhạc hồi xưa mình chưa từng nghe bây giờ thích nghe: nhạc sau 75 của những nhạc sĩ trẻ sau này bắt đầu từ Đức Huy, Phú Quang. Hòa âm Duy Cường thì tuyệt. Chơi theo kiểu Jazz cũng hấp dẫn nữa.

Những ca sĩ hồi xưa mình thích bây giờ không áp phê nữa: Khánh Ly, Lệ Thu.

Những ca sĩ hồi xưa mình thích bây giờ mình vẫn thích: Julie Quang, Thái Thanh.

Những ca sĩ hồi xưa mình không thấy gì bây giờ lại thích: Hà Thanh.

Những ca sĩ hồi xưa mình chưa từng nghe bây giờ lại thích: Ngọc Lan.

Chỉ là những ý nghĩ trên chóp đầu, sẽ bổ túc khi nào có dịp, hoặc nghe các bạn tám thêm vào lại có thêm ý để nói Smile


Lê Khắc Tưởng
30.3.2011
Bình luận

Đăng Nhập/Xuất