Don Hồ
20.4.2022
Cuối tuần đi hát cho Hội chợ Crawfish Festival của Giáo xứ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam tại thành phố San Antonio của tiểu bang Texas. Nói chuyện với một người bạn, anh ta bảo:
– “Coi chừng ở nhằm khách sạn có ma nha. Thành phố ấy như … có nhiều ma lắm. Chuyến trước Hoàng đã bị…”
Anh bạn là một bác sĩ, khi trước đi họp chi đó & được đặt phòng ở trong một khách sạn ngó cổ cổ nhưng rất đẹp, tọa lạc ngay cạnh khu di tích lịch sử nổi tiếng “thành Alamo”, nơi trong quá khứ đã có trận giao tranh – chết hàng ngàn người – dành thành phố từ tay người Mễ Tây Cơ .
Ngày cuối cùng sau khi mọi cuộc họp hành đã xong xuôi, nhóm bác sĩ được đãi đi uống rượu. Một người đã cười cười mà hỏi anh bạn:
– “Anh ở đó, đã … có thấy gì trong khách sạn đó không?”
Anh bạn ngạc nhiên, hỏi lại:
– “Thấy gì là … thấy gì?”
Té ra, khách sạn anh ta ở là một nơi đang đạt danh hiệu “Khách Sạn Bị Ma Ám” đứng hàng thứ ba trên thế giới.
Trong những ngày ở đó, anh bạn đã … chẳng thấy gì hoặc … cảm thấy gì khác lạ cả. Nhưng từ khi nghe có người “giới thiệu” xong, đêm cuối cùng ở nơi ấy có lẽ là thần hồn nát thần tính, anh chàng ta bỗng thấy cứ gai gai người. Tối ngủ để đèn sáng nhưng cứ chốc lát lại giật mình nhỏm dậy mà dòm quanh…
Nghe anh bạn nói xong, dĩ nhiên là cũng cảm thấy ơn ớn, ai mà lại mong nơi mình sắp ở đã bị bất cứ một thứ gì … ám cơ chứ. Thế là vừa cúp phone là mở laptop, rà kiếm ngay lại Email của khách sạn mà coi, thì thấy khách sạn mình sắp ở sẽ ở ngay cạnh phi trường.
Thở phào vì thế là không phải cái “khách sạn ma” mà anh bạn vừa kể cho nghe rồi.
Coi như là thoát nạn…
Thế rồi vài ngày sau cũng quên đi mất luôn câu chuyện ấy…
Ngày bay tới San Antonio có được chút thời gian rảnh, nghe nói nơi đây có ngôi thánh đường cổ rất linh thiêng vội vã dò đường, lấy xe Uber tới để cầu nguyện cho người bạn vừa qua đời, đồng thời cũng cầu nguyện xin phép lạ xẩy đến cho người ba của cô bạn khác đang bị bạo bệnh trong bệnh viện. Và sẵn tiện đang ở ngay đó, đi lùng kiếm thăm các thắng cảnh khác của thành phố nằm vòng vòng chung quanh luôn.
Thành Alamo là một di tích lịch sử nổi tiếng nhất của thành phố San Antonio, dĩ nhiên là đã phải tìm đến đó trước nhất. Người bạn là dân địa phương báo cho hay “có đi tới thành Alamo thì đi sơm sớm, né đừng đi loanh quoanh đó vào ban đêm nha. Nơi ấy khi xưa nhiều người chết lắm nên ai cũng đồn là chốn ấy có ma!” Đã nghe … hù như thế thì chả ngu dại gì mà lại lần mò tới đó ban đêm chứ…
Và vì là di tích lịch sử nổi tiếng nên ban ngày nơi này đông đúc lắm, du khách nườm nượp, chẳng thấy chút gì … ma quái như đã nghĩ trong đầu.
Ngôi thành Alamo nay đã đổ gần hết rồi, chỉ còn cái cổng chính là còn đứng sừng sững rất đẹp (dưới mắt cá nhân Don Hồ).
Chung quanh ngôi thành này cũng có những toà nhà cổ đẹp & lạ mắt.
Một toà building hình Tam giác vô cùng bắt mắt khiến mình đã phải tự đứng làm dáng mà chụp với nó một tấm cho bằng được. Tuy đã rập khuôn theo khuôn mẫu của kiến trúc lừng danh the Flat Iron của thành phố New York nhưng toà nhà này vẫn thấy lạ & hút mắt vô cùng.
3 tầng lầu dưới & 3 tầng trên cùng của toà nhà có điêu khắc tượng những loài “gargoyles” (quái thú có cánh) với những hình dạng lạ kỳ như đang bị đau bụng – đang bị mù mắt – đang bị xưng miệng, v.v…
Cái hình dạng cổ cổ cùng với những điêu khắc lạ lùng chung quanh đã làm cho toà nhà ngồ ngộ này toát ra một cái gì đó rất riêng rẽ, là lạ & có chút … ghê ghê tuy trời đang giữa trưa sáng choang, chung quanh người tấp nập…
Tối về tới khách sạn, vào phòng mở hình ra coi lại.
Tò mò zoom lại nhìn gần hơn coi cho rõ thì mới té ra tòa nhà hình tam giác mới chụp hình hồi trưa là một khách sạn tên Emily Morgan Hotel.
“Khách sạn mà lại nằm ngay trong khuôn viên của thành Alamo”, ôi trời té ra đây là cái “khách sạn ma” mà anh chàng bạn mấy ngày trước đã báo động cho hay.
Không kiếm mà gặp, không muốn để ý mà bị hút mắt!!!
Khách sạn Emily Morgan Hotel này không phải khơi khơi mà bị ma ám, mà nó đã có nguyên nhân cả…
Như đã có nói ở trên, trước đây nơi đây đã thuộc vào lãnh thổ của xứ Mễ Tây Cơ. Năm 1836 nó đã là một nơi giao tranh kịch liệt giữa người dân của xứ Hoa Kỳ thời “khai thiên lập địa” tử thủ trong thành và quân đội Mễ cầm đầu bởi Đại tướng Santa Ana. Mảnh đất này đã tắm đẫm máu của hàng ngàn người đã ngã gục xuống bởi giáo mác cùng những hòn đạn vô tình.
Gần trăm năm sau, vào năm 1924 một toà nhà 13 tầng đã được xây lên trên mảnh đất đầy đá sỏi & linh hồn này. Một toà building cao nhất vùng Trung Tây Hoa Kỳ vào thời đó & được xử dụng như một bệnh viện lớn nhất, qui tụ cả trăm vị bác sĩ…
3 tầng dưới của toà nhà được dùng làm văn phòng của những vị bác sĩ.
3 tầng trên cùng được sử dụng làm nơi chữa trị cho những bệnh nhân tâm thần cùng phòng mổ.
Tầng hầm phía dưới cùng là nhà xác và phòng thiêu xác.
Lý do những tầng trên cùng được dùng làm những phòng mổ là để khi những cánh cửa sổ được mở ra, những mùi thuốc men, tử khí sẽ được thoát ra mà bay thẳng lên không.
Tuy toà nhà 13 tầng nhưng nó đã không được coi như có tầng 13, mà tầng 12 xong là tiếp thẳng ngay tới tầng 14 vì sự tin dị đoan tối kỵ con số 13 của người Âu Tây. Ngay cả sau này, khi nơi đây đã chuyển qua làm khách sạn, tầng 14 cũng không có phòng “1408” vì những con số này cộng lại sẽ thành con số … “13”.
Năm 1976, toà nhà được chuyển qua làm toà nhà hành chánh, văn phòng. Và mãi cho đến năm 1982 nó mới trở thành khách sạn “Emily Morgan Hotel”.
Đã mang tiếng “ma ám” từ thuở mới được xây lên, nhưng khi trở thành khách sạn Emily Morgan, do hệ thống khách sạn DoubleTree Hotel của The Hilton mua lại & quản lý vào năm 1984 thì nơi đây mới thực sự nổi tiếng.
Toàn khách sạn trước đó đã bị (“được”) đồn đãi có ma, nhưng sau này dựa theo những báo cáo của những khách ngụ mới thấy ma xuất hiện thường xuyên & nhiều nhất ngoài tầng hầm ra còn có lầu 7, 9, 12 và dĩ nhiên tầng 14 (thật sự là tầng 13).
Và người ta bảo, nếu bạn thật sự muốn gặp ma, hãy lấy phòng ở lầu 7.
Rất nhiều người khách ngụ ở những tầng này báo cáo là họ bị cảm giác như có người lướt qua mình, những vật vô hình lạnh ngắt đã như cố tình chạm vào họ và mùi của thuốc tây cứ như thoảng qua trước mũi. Đặc biệt là lầu 14, mùi thuốc tây, mùi thuốc gây mê rất nồng nặc.
Những người đã ở qua đêm trên tầng 14 đều nói là tầng này có mùi như một bệnh viện đang hoạt động. Nhiều lúc mở của ra, khách đã hốt hoảng dựt bắn mình vì có bóng người đứng chình ình ngay trước cửa, nhưng khi đã định thần & mở cửa trở ra lại thì lại … chẳng thấy ai…
Lầu 12 cũng chẳng kém cạnh lầu 14, khách đã báo cáo cửa phòng tắm của họ tự mở rồi lại tự khép. Nước trong phòng tắm tự dưng nghe mở chảy ào ào, nhưng khi bước vào coi thì lại như chẳng có gì xảy ra. Tối ngủ nước trong vòi cứ nhỏ từng giọt từng giọt rồi nghe như to dần lên, không tài nào ngủ nổi. Khi bực mình đứng dậy đi xét thì chẳng có vòi nước nào bị vấn đề gì cả, chỗ nào cũng ráo trơn. Hoặc có những tia sáng chợt như chớp lên đâu đó trong phòng…
Đôi khi đi chơi đêm về, khách bỗng trông thấy như có bóng người y tá áo trắng kẽo kẹt đẩy giường bệnh nhân đi lùi lũi trong hành lang hun hút, ngó lại thì cái bóng biến mất…
Những cái thang máy tự động chạy lên xuống rồi bỗng dưng dừng ở tầng lầu bạn ở, cửa roẹt mở ra mà bên trong tông hốc chẳng có một ai. Hoặc thang máy chạy luôn qua tầng lầu bạn đang đợi như bạn chưa hề bấm nút. Hoặc cánh cửa không mở, nhốt bạn trong đó trong sự hãi hùng cho tới khi có nhân viên khách sạn tới giúp mở ra…
Kỳ dị hơn nữa là những nhân viên ở quầy tiếp tân thường xuyên nhận được những cú điện thoại từ trong thang máy mặc dù bên trong ấy … chẳng có ai. Hoặc còn lạnh gáy khủng khiếp hơn nữa, rất thường xuyên thang máy đưa khách trong đó xuống thẳng luôn tầng hầm nơi khi xưa từng là nhà xác.
Khách sạn có hồ bơi lộ thiên trên lầu cao ngó xuống cảnh toàn thành phố, nghe đồn đãi cái hồ bơi đẹp đẽ ấy được xây lên lấy kim loại từ những chiếc xe đẩy cùng khung giường bệnh nhân đã từng nằm qua…
Và tầng hầm.
Tầng hầm khi xưa từng dùng làm nhà xác, phòng khám tử thi, lò thiêu xác, nay là một nơi chỉ dành riêng cho nhân viên khách sạn, cấm hẳn khách ngụ xuống. Và không ít nhân viên đã không hề muốn xuống nơi này nếu họ không cần thết phải xuống.
Những người nhân viên khách sạn làm việc dưới tầng này đã mục kiến nhiều điều kỳ quái như những qua bóng sáng chói bay lơ lửng trên không, cũng như những giọng nói chẳng biết phát xuất từ đâu cứ văng vẳng tới.
Nhưng không có điều gì khủng khiếp hơn có thể so sánh với cái mùi da thịt sống bị đốt cháy khen khét cứ lởn vởn vòng quanh khiến ai cũng muốn làm xong công việc mình cho xong rồi chạy thoát lên khỏi nó…
Người ta nói mỗi tầng lầu của khách sạn Emily Morgan Hotel này có mùi riêng biệt của nó, nhưng cái mùi thịt cháy khét ở tầng hầm thật sự đáng sợ nhất.
Trở lại tầng số 7.
Theo những nhân viên làm trong khách sạn thì tầng số 7 bị ám bởi một …”cô dâu ma”.
Chẳng ai được biết cô ta là ai, lẫn vì sao cô mãi luẩn quẩn trên tầng lầu này? Nhưng tầng số 7 này đã nổi tiếng là tầng lầu bị ma ám nặng nhất trong toàn toà nhà.
Một giọng kỳ quái như vọng lên từ dưới âm ty của một cô gái trẻ thất thanh hét lên trong đêm tối đánh thức khách ngụ. Họ gọi phone xuống quầy tiếp tân than phiền và hỏi ai đã la hét như thế? Những nhân viên ở quầy tiếp tân chẳng bao giờ có được câu trả lời đích đáng, họ chỉ ngập ngừng đôi chút rồi ậm ừ khẽ nói: “Chúng tôi chỉ biết nói đây là … ma làm đấy ạ…”
Cũng ở tầng này, khách thường xuyên gặp bóng người mặc đồ trắng toát, đầu đội khăn voan cưới cũng trắng luôn, lướt đi trong phòng rồi đi xuyên luôn qua tường.
Đôi khi cũng có lẫn lộn vào những tiếng hét của người sống khi họ đang ngắm mình trong gương thì thấy nguyên một khuôn mặt của cô gái mặc đồ như cô dâu đứng ngay sau lưng mặt buồn bã mà ngó họ chăm chăm. Khi họ quay lại thì cô gái biến mất. Ngó lại vào gương thì cũng chẳng còn thấy nữa.
Bởi thế, nửa đêm nửa hôm mà khách gọi xuống hốt hoảng đòi đổi phòng là một chuyện không hề hiếm trên lầu 7…
Tuy ma tùm lum tà la như thế nhưng nghe nói tuyệt đối những hồn ma chỉ làm người ta phát hoảng, sợ hãi thôi, chứ chưa hề có báo cáo đã hại tới ai bao giờ.
Khách sạn mình đã ở là San Antonio Airport Hilton, chẳng hề dính dáng chi đến cái khách sạn ma “Emily Morgan Hotel” kia. Và cũng chẳng biết có ai báo cáo nó … có ma hay không? Tuy nhiên, trong 2 ngày ở đó có vài điều xảy ra mà cho tới lúc này vẫn chẳng dám nghĩ nó là điều gì đó khác biệt với những lần ở khách sạn khác…
Căn phòng mình ở #635, con số dễ nhớ.
Cái tật vào phòng là hay để nhiệt độ ấm áp vào khoảng 78F (25.5C) để mặc đồ cho thoải mái. Nhưng phòng này nhiệt độ chỉ lên được tới 69F (20C) thì dừng luôn ở đó rồi cứ thế mà phì phì thổi hơi lạnh ra.
Khí hậu ở San Antonio mùa này nóng rồi, thế mà trong phòng đã phải trùm áo lạnh. Gọi xuống quầy tiếp tân hỏi họ có cái sưởi cầm tay nhỏ để cho mượn xài không thì họ không có.
Bảo: “Máy điều hoà phòng tôi lạnh quá, không tăng nhiệt độ lên được, rất là không thoải mái…”
Họ bảo: “Những nhân viên sửa máy lạnh của chúng tôi đã về cả rồi. Chúng tôi có thể chuyển ông tới một phòng khác nếu ông không phiền…”
Ngó chung quanh, đồ đã mang ra hết khỏi valise, sớm mai thì lại phải thức dậy lúc 9:30 sáng để sửa soạn đi hát. Quá phiền đi chứ! Thế nên từ chối không chịu chuyển phòng. Bảo: “Thôi thì tôi tắt máy điều hoà đi vậy. Chắc sẽ ấm hơn. Chuyển phòng sẽ phiền phức cho tôi lắm!”
– “Sáng mai chúng tôi sẽ cho người lên sửa máy lạnh cho ông ngay ạ. Chúng tôi xin lỗi nhiều!”
Và đêm đó, khi đang loay hoay soạn đồ trước khi leo lên giường thì cái máy xấy tóc bỗng dưng tự bật o o kêu ầm ĩ trong phòng tắm làm giật thót cả mình. Không suy nghĩ gì cả, bước vào thì thấy cái nút bật đang bị ở chính giữa. Nghĩ bụng chắc khi nãy xấy tóc mình đã không tắt kỹ, cái nút bị lưng chừng nên máy tự bật mà thôi.
Thế rồi leo lên giường, đang lơ mơ sắp ngủ thì bỗng một cái gì đó có vẻ nặng trịch rơi cái bịch cho một cái ở ngay chỗ cái tủ dựng TV.
Lồm cồm bò dậy ngó thì cái túi đựng dầu gội đầu, kem đánh răng, v.v… đang lăn đùng ngã ngửa nằm trên mặt thảm.
Quái, cái mặt tủ thì thênh thang, mình chỉ để có vài chai nước lọc thì không lẽ lại đãng trí đến nỗi đặt cái túi này lửng lơ đến nỗi cuối cùng nó bị rớt xuống? Và cái TV đang bật thật, nhưng âm thanh đã tắt hẳn, chỉ để hình, thì không thể nói là âm thanh làm rung mặt tủ làm cái túi từ từ tự di chuyển ra cho tới lúc nó mất thăng bằng và rơi xuống.
Vả lại cái túi cũng nặng chứ có nhẹ gì đâu cho cam?!!!
Lượm cái túi lên để lại trên mặt tủ, cố tình đẩy sâu vào bên trong để nếu mà nó có lỡ mà … rớt thêm lần nữa thì chắc chắn đó không phải là một chuyện … hi hữu bình thường.
Leo lên giường mà bụng đánh lô tô, bán tín bán nghi.
Có nhớ ra mà khấn nhẩm trong đầu “Tôi chỉ là khách ngụ, chỉ ở 2 đêm rồi đi. Lỡ có làm phiền vị nào trong phòng thì tôi xin lỗi. Xin cho tôi yên lành. Tôi nhát lắm, lỡ có thấy mà lăn đùng ra chết thì quí vị sẽ mắc tội đó…”
Tuy trong bụng đã có điều lăn tăn rồi nhưng phải ráng ngủ để mai có sức hát sớm.
Cũng may sau đó đã không có chuyện gì xảy ra thêm…
Ngày hôm sau trước khi rời khách sạn, vẫn nhớ để mà nhắc nhở nhân viên quầy lễ tân cho người lên phòng xem xét dùm hệ thống điều hoà không khí.
Và chiều hôm đó hát xong trở lại phòng, có một tờ giấy gắn ngay trên hộp điều chỉnh nhiệt độ trong phòng: “Chúng tôi đã điều chỉnh lại máy. Máy đã hoạt động bình thường. Chúng tôi xin thành thật xin lỗi!”
Và cái máy điều hoà trên lý thuyết thấy nói “đã được sửa”, nhưng hiện tại cho dù có hí hửng tăng nhiệt độ lên cho tới cỡ nào cũng vẫn chỉ dừng ở 69F, hơi lạnh vẫn phì phì thổi ra y chang đêm qua!
Thở dài rồi lại bấm nút tắt ngóm nó đi. Chỉ còn mỗi vài tiếng rồi ra phi trường rồi, còn gọi xuống than phiền làm chi nữa khi mình đã chấp nhận không chịu đổi phòng.
Và đêm cuối cùng ấy, trong lúc cũng đang lơ mơ trên giường, một vật gì đó có vẻ nhẹ hơn cái bịch hôm trước đã lại rớt cái bạch trên mặt thảm, đủ để tai nghe thấy. Nhỏm dậy để kiếm cùng thì … chẳng hề kiếm ra một thứ gì đã vừa mới rớt cả. Thế là da gà da vịt nổi cả lên hết, tròng vội đồ vào rồi a-lê-hấp nhanh như một tia chớp kéo vội mấy cái valise mà chạy vọt luôn xuống nhà.
Cho tới hiện tại vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng #635 đã ở?
Phải chăng là … ma nhát?
Hay chỉ là những chuyện ngẫu nhiên trùng hợp xảy ra?
Nhưng thôi cho dù là gì gì đi chăng nữa, thà là cứ chạy thoát thân trước quách cho lành…
Don Hồ
Thứ tư 20 tháng 4, 2022
Nguồn: Trang FB của Don Hồ