Châu Đình An
8/9/2021
“Kệ nó đi anh, đừng để ý nó”. Nàng cầm cây khua mấy con gà đang chạy lao nhao và nói với tôi như vậy. Cũng làm mình cụt hứng, đang xông xáo và phấn khích thì tự dưng tôi cảm thấy yếu xìu và nghe tiếng đàn của mình dở ẹt. Thế nhưng vẫn phải dạo phím đàn, gọi là “intro” cho nó lấy trớn. Tiếng đàn tứng từng tưng pha lẫn tiếng gà cục tác nghe thật buồn cười và tôi nghĩ nếu là nhà tôi thì chắc là mấy con gà đó sẽ bị rượt đuổi trối chết hay cho ăn vài cục đá cho bõ ghét.
Sở dĩ Lệ Thu không mời vào nhà vì cả nhà đã đi làm, và nhà không có người lớn như ông bà cha mẹ, do vậy ngồi trước hiên nhà bên tầng tam cấp là công khai minh bạch không có gì lén lút. Chắc là nàng và tôi cùng nghĩ thế. Tôi tập trung vào ca khúc để chuẩn bị hát cho nàng nghe. Hát thì không có tính cách biểu diễn, nhưng có tính cách chinh phục giai nhân thì nhiều. Chuẩn bị mở đầu câu hát sau vài khung dạo nhạc thì nàng đưa dĩa xoài mới cắt và bảo “anh ăn miếng đã rồi hát nhé”. Nhìn miếng xoài vàng tươi cũng dồn cả nước bọt trong cuống họng làm sao mà hát. Thế là tôi ngoan ngoãn xỉa miếng xoài cho vào mồm.
Đang ăn xoài nàng hỏi “xoài ngọt không anh”. Tôi gật đầu khen xoài thơm ngon và tự dưng hai chúng tôi trong phút chốc quên chuyện ca hát. Phía bên góc phải nhà Lệ Thu có cây chùm ruột với chuỗi trái lơ lửng, thấy tôi nhìn cây chùm ruột thì Lệ Thu bảo, “anh ăn chùm ruột không, em hái nhé”. Chưa kịp trả lời là thôi không ăn đâu thì nàng nhanh nhẹn lấy cây sào khều một nhánh chùm ruột sai trái mang đến tôi. Mèng ơi, trước khi “ca sĩ” hát mà lại cho ăn đồ chua thì sao mà hát. Nghĩ thế nhưng không nói, vì tôi hiểu các cô hiếu khách và cảm tình với mình thì hay cho hết những gì cây nhà lá vườn mình đang có. Mà phải mừng thôi, vì đó là biểu lộ tình cảm ấy mà. Sao thằng tôi ngu thế, chuyện thế mà nghĩ không ra hả? Nếu họ không thích mình thì làm gì có chuyện từ ăn xoài qua đến ăn chùm ruột. Ừ, mà xem sao còn ăn quả gì nữa không. Nghĩ thế nên đang mút trái chùm ruột chua lè mà cúi đầu xuống vì tôi không dám nhìn cây chuối sai quả, sợ nàng mời ăn chuối nữa thì nghẹn cổ hát sao nổi.
Cuối cùng cũng vui ghê, đó là tự dưng giống như cắm trại ngoài trời có trái cây ăn bên cạnh người đẹp từ lâu nay ta chỉ biết liếc nhìn và nói vụng về linh tinh với nàng thôi. Có đâu ngồi trước hiên nhà, lại có cây guitar bên cạnh như bùa hộ mạng để chuẩn bị cho nàng nghe một ca khúc mang chính tên nàng. Mà nghĩ ra cũng thật bất công cho thầy T. đó là tác giả bài thơ chứ nào phải tôi đâu, vậy mà bây giờ “phần thắng” coi bộ nghiêng về tôi rồi đấy. Rồi tôi cất giọng “xuân đã qua rồi nghe Lệ Thu…”
Tới đoạn chữ “Thu” tôi chu cái mỏ kéo dài ra và hạ giọng nhẹ nhàng như cánh chim đáp xuống mặt hồ bắt cá. Nghĩa là lao nhanh và nhẹ nhàng. Thế đấy, tiếng đàn có “gái” tự dưng bay bướm và dồn dập hơn mọi khi rồi chậm lại rải đều tha thiết trầm buồn!
Khi bài hát chấm dứt với câu kết guitar tôi hứng thú phăng ra và rải 5 ngón tay nghe réo rắt thì Lệ Thu cảm động đôi mắt nhìn tôi không chớp lẫn rưng rưng. Rồi nàng cúi xuống gạt lệ. Chết mẹ rồi, sao lại là thế? Chưa kịp nói gì thì nàng vỗ tay nhè nhẹ và rối rít cảm ơn. “Anh hát hay quá làm em không cầm được nước mắt”.
Chỉ có thế thôi là đủ rồi. Đâu cần tán tỉnh gì nữa cha mẹ của con ơi. Lệ Thu trong giây phút này đã bị chinh phục bởi ngu ngơ và bài nhạc của tôi. Nhưng chỉ mới tới ngưỡng cửa thế thôi, vẫn còn chưa có gì là chính xác, hay rõ hơn là chưa có gì chắc chắn, nghĩa là “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”. Chưa dừng lại ở đó bỗng nhiên Lệ Thu bảo “anh à, cuối năm bế giảng lớp học, anh hát bài này trên sân khấu tặng em nhen”. Chết mẹ tôi, cái này coi bộ “phạm thượng” với thầy T. và bỏ mạng sa trường đây. Chưa biết trả lời sao thì nàng giục “được không anh?” Tôi bảo để anh hỏi lại anh trưởng ban văn nghệ có cho vào chương trình không đã. Rồi chêm thêm cho chắc ăn “anh phải xin phép thầy T.”, vì ổng là tác giả bài thơ mà.
Ối giời ôi. Tự dưng lại nhắc tên ông thầy tác giả trước mặt người là sao vậy hả An? Tôi nghĩ mình ngu thế. Thì nàng bảo một cách chắc chắn “nhạc của anh mà sao lại xin phép hả?” Lệ Thu đã gạt thầy T. qua một bên, thơ của thầy rành rành ra đấy mà nàng không ke. Bạn nghĩ sao. Xin cho tôi biết nếu trong trường hợp này sẽ phải trả lời sao cho nàng thoả mãn chứ? Nghĩ đến môn học Việt văn xem như hai cái trứng hột vịt to tướng trong học bạ tôi rồi.
“cũng chỉ vì yêu nên anh khổ
cũng chỉ vì yêu nên anh lỗ…”
Tôi đáp cho qua chuyện và cảm ơn nàng hôm nay khoản đãi hai món trái cây chua ngọt tưng bừng vui quá. Thế rồi đến giờ phải chia tay ra về. Có muốn nán lại trông cũng kỳ và mình phải tỏ ra đừng cho nàng biết là “luỵ tình” thì coi bộ không có “uy dũng của nghệ sĩ! “em cảm ơn anh nhiều lắm, bài hát này em sẽ cất giữ mãi mãi”.
Ông bà của con ơi, về đây chứng giám nàng nói nghe mát cả hai cái lỗ tai tôi. Vậy là chỉ có viết một ca khúc thôi, mà đâu phải của mình 100% chỉ là lời thơ của người ta, mình chỉ bỏ nhạc vào thôi. À mà quên nói thế nhưng phần đánh đàn và hát mới là quan trọng chứ bộ. Tôi làm bộ nghiêm trang “không có gì đâu Lệ Thu, hôm nào anh sẽ viết thêm một ca khúc về mùa Thu sắp về theo thể điệu Boston cho Lệ Thu nữa nhen”.
Bố láo! Chưa đỗ ông Nghè đã đe hàng Tổng. Chưa biết có viết được bài nhạc thứ hai nào không mà đã gáy vang như con gà mới đạp mái xong. Nghĩ thế thoáng nhanh trong đầu, nhưng tôi cứ phét, ai bảo tán gái mà không phét là nói láo. Càng phét, càng chinh phục, nhưng phét phải có căn, còn phét lơ tơ mơ sau này mất uy tín như chơi. Nàng tròn xoe đôi mắt “thật hả anh?”. Chết tôi chưa. Bây giờ nàng hỏi lại là thật hả anh. Câu hỏi như xác định anh hứa là anh phải làm à nhen. Tôi gật đầu và nói “mùa Thu sắp về, lá Thu sẽ bay trong gió chiều xào xạc, anh sẽ viết cho Thu mà”.
Chà! Không hiểu bà nhập hay sao mà tôi nói nghe hay thế, toàn là câu nói nghe như thơ, lại giọng nói cân, đo, đong, đếm làm mềm lòng giai nhân. Lệ Thu cảm động lắm, nàng tiễn tôi ra ngõ đầu nhà. Tôi dắt xe Gobel đi chầm chầm bên nàng và nghĩ xin thời gian ngừng lại có được không? Chậm mấy thì cũng phải chia tay. Tôi ngồi lên yên xe đạp máy. Chiếc Gobel lạch bạch nổ từ từ rồi nó xịt khói nổ một cái ầm làm Lệ Thu hết hồn. Khói bay tua tủa trong ánh nắng trưa.
Đúng là sương khói mờ nhân ảnh, ai biết tình ai có đậm đà qua hai câu thơ của Hàn Mặc Tử. Nhưng sương khói của thi sĩ là sương khói của thi ca thiên nhiên, có đâu sương khói của máy xăng dầu hôi muốn ho luôn. Tôi hối Lệ Thu vào nhà đi kẻo nắng, nhưng kỳ thực là muốn nàng tránh xa cái xe Gobel thổ tả mắc dịch này. Không nói khi đã thích thì cứ có lý do níu kéo, nàng cũng thế. Cả hai đứa chuyện lung tung chả đâu vào đâu.
Tôi nói với nàng “Thu nè. Anh có một câu đố em nhe”. Và không để Lệ Thu hỏi, tôi nói luôn:
“…đầu đội mũ đỏ
chân xỏ giày vàng
một tiếng kêu vang
cả làng đều biết”
Đố em, đó là con gì? Lệ Thu giương tròn đôi mắt đen láy dưới hàng mi cong nhìn tôi không trả lời được. Nàng hỏi lại “đó là con gì vậy anh?”. Tôi cười tếu “đó là con gà trống”. Nói xong tôi chợt hối hận, bố láo mày An ơi, tại sao lại đem con gà trống ra nói trong lúc này, vì sẽ khiến nàng hiểu lầm mình nhắc lại chuyện con gà đạp mái trước mặt hai đứa. Quả là như vậy, đôi má Lệ Thu đỏ hồng trên hai gò má trắng buốt của nàng. Nụ cười nhoẻn ra và nàng lắc đầu… Tôi định nói xin lỗi nhưng thôi, vì mình đâu có cố ý mà xin lỗi làm gì, chỉ là câu đố bâng quơ không có chủ đích gì cả và muốn kéo thời gian nán lại để gần nàng.
Thế rồi vẫy tay và xe lao đi cà rịch cà tàng rời nhà nàng dưới ánh nắng sau trưa. Lòng tôi rộn ràng niềm vui tràn ngập. Dù chưa tỏ tình hay có cái gì bảo đảm là yêu nhau. Nhưng tôi nghĩ là Lệ Thu bắt đầu để ý tôi. Để ý đến một “nhạc sĩ sáng tác” tập tễnh viết ca khúc mang tên của nàng. Ôi con đường viết nhạc gọi là “nghiệp dư” sao lạ lùng và thích thú thế nhỉ. Chẳng phải hối tiếc khi bõ công cày xới suốt bao mùa với mấy nốt nhạc đồ rê mi fa sol… Chẳng phải hối tiếc bao ngày tháng tìm tòi nốt đen nốt trắng, nốt tròn, nốt móc. Nghĩ thế khiến thằng tôi hứng khởi và nghĩ về đến nhà sẽ cố gắng tìm tòi học thêm cách sáng tác sao cho “chiến”. A! Đây rồi nguồn cảm hứng cho “nhạc sĩ” mà mình đã tìm ra.
Nhưng mà viết ca khúc Lệ Thu thì vậy thôi, còn biết có đúng nhạc lý hay không thì tôi phải xem lại. Mà xem bằng cách nào, phải chi có thầy nhạc mình đưa cho thầy xem, hay có nhạc sĩ lừng danh như ông Phạm Duy hay ông Trịnh Công Sơn, hay ông Vũ Thành An xem hộ chỉ giáo thì tôi mừng biết mấy. Đó là nghĩ thế thôi chứ các nhạc sĩ lừng danh đấy đang ở Saigon, mà Saigon là nơi phồn hoa đô hội, làm sao tôi có thể đặt chân đến đấy, chưa kể cách nào mà gặp các nhạc sĩ lừng danh ấy được, vì thuở ấy họ đã là thần tượng của tôi rồi.
Thế rồi lớp Việt văn cũng là nơi làm tôi ái ngại nhất. Mỗi lần nghĩ đến thầy T. trong lớp hay trên bục giảng là tôi cảm thấy bất an. Tôi biết kể từ khi “phổ nhạc” bài thơ của thầy, tôi đã bị đưa vào một cái thế tiến thoái lưỡng nan. Thầy chắc cũng thế, nếu tôi làm bài tập luận văn giỏi thì không có gì đánh thấp điểm của tôi được. Mà thầy xem tôi như “tình địch” thì chuyện đó xảy ra khi trù dập thì chỉ có trời mới biết, và mình sẽ biết kêu ca với ai đây? Cũng vì thế mà tôi và Lệ Thu cả hai không dặn nhau nhưng luôn giữ khoảng cách không biểu lộ gì cho ai biết kể từ khi hát ca khúc Lệ Thu tại nhà nàng và ăn trái chín trên cây. Chết mẹ! Nghĩ đến ông Adam bị bà Eva dụ ăn trái cây cấm mà khổ thì tôi cười nhẹ vì ông Adam khác mà, mình ăn trái xoài thôi, có trái cấm nào đâu. Nhưng tôi nào biết là tôi đã ăn trái cấm ái tình.
Đang lơ mơ nghĩ thế thì tiếng thầy T. gọi tên tôi lên đứng trước cả lớp trả lời cũng như viết những câu hỏi của thầy lên bảng. Thầy trao tôi cục phấn trắng, hai con mắt dưới cặp kính cận thị dày hầm hầm nhìn tôi và bảo “viết đi”. Tôi lễ phép hỏi thầy là viết cái gì ạ. Thì thầy quát “tôi chưa nói thì anh biết cái gì mà viết, hả?”. Cả lớp ngưng một giây rồi cười ầm lên vì tôi ngáo ộp như đứng trước phiên toà. Thầy T. dùng tập sách dọng xuống bàn và nói cả lớp im lặng ngay. Tôi đứng đó và chờ đợi ông thầy cắm cúi dở từng trang sách và xem bài tập của tôi. Á, thì ra thầy chơi trò hành hạ tôi và làm nhục tôi đây chăng?
Tôi vội nhìn xuống dãy bàn nơi có Lệ Thu ngồi, chỉ thấy vội là nàng cúi mặt nhìn tập vở và hai hàng tóc đen nhánh của nàng với một đường ngôi rẽ. Hương vị ái tình là đây sao? Chưa gì đã bắt đầu nếm thú đau thương vì viết nhạc. Tôi ngây ngô nào biết đó là khi bạn có chút tài, bạn luôn bị ganh tị dẫn đến ganh ghét. Chưa kể đẹp trai cũng bị ghét luôn đó. Do vậy thi hào Nguyễn Du bảo chữ tài liền vói chữ tai một vần. Trước giờ tôi nào có tài gì đâu, chỉ đàn hát tài tử thôi mà, thế mà bây giờ tôi mới hiểu ai có tài năng thực sự luôn bị cô đơn vì nếu mình không khéo sống. Nghĩa là phải biết “nịnh” hoa lá cành và xuề xoà xum xoe hay là nói theo cách chính trị gia “mị dân” một chút thì không sao. Nhưng cá tính mỗi người mỗi khác, tính tôi thì thích vui vẻ, tình thân và thật thà khi giao du với bạn. Chỉ có chút tiểu xảo khi chinh phục phái nữ thôi, mà cái này thì không hại ai cả.
Đang nghĩ thế thì nghe tiếng thầy quát:
“thôi… về chỗ”
Ủa, vậy là làm sao? Vừa bước chân về chỗ ngồi thì tiếng chuông reo báo hiệu giờ học Việt văn đã tan. Đi ngang bàn đối diện tôi vẫn thấy Lệ Thu ngồi bất động, mái tóc dài đen nhánh của nàng xoả xuống che nửa bờ vai tà áo dài trắng…
Châu Đình An
Nguồn: Trang FB của Châu Đình An