Lời bài hát:
Ru em đầu cơn gió
Em hong tóc bên hồ
Khi sen hồng mới nở
Nụ đời ôi thơm quá!
Ru em tình khi nhớ
Ru em tình lúc xa
Ru cho bay lá nhỏ
Rụng đầy một mùa thu.
Ru khi mùa mưa tới
Ru em mãi yêu người
Ru em hoài bé dại
Một hồn thơm cây trái.
Ru em chờ em nói
Trên môi tình thoát thai
Ru em ngồi yên đấy
Ru tình à à ơi!
Ru em hài nhung gấm
Ru em gót sen hồng
Ru bay tà áo rộng
Vừa tình tôi chấp cánh.
Ru trên đường em đến
Xôn xao từng tiếng chim
Ru em là cánh nhạn
Miệng ngọt hạt từ tâm.
Ru em tình như lá
Trăm năm vẫn quay về
Môi em là đốm lửa
Cuộc đời đâu biết thế
Xin em còn đâu đó
Cho tôi còn tiếng ru
Ru em ngồi yên nhé
Tôi tìm cuộc tình cho.
Ru người người mãi cùng tôi
Ru người người mãi cùng tôi!
Ca từ bài hát đẹp tựa những vần thơ.
Đó chính là lúc trái tim người nghệ sĩ được thăng hoa, tâm hồn như trẻ lại…như đã từng bắt gặp tình yêu thuở đầu đời, dệt mộng bằng đôi mắt mơ màng,lãng mạn; đắm đuối với hương tóc, hương sen thoang thoảng ven hồ…
“Ru em đầu con gió
Em hong tóc bên hồ
Khi sen hồng mới nở
Nụ đời ôi thơm quá”
Có lẽ và hình như, lâu rồi trái tim người nhạc sĩ đã thôi yêu, thôi nhớ. Rất lâu rồi, những bài hát của Trịnh Công Sơn chìm đắm trong nỗi đau thân phận, kiếp người; của phù vân, cát bụi, của tàn úa, hư hao; của lá mùa thu, của Tuổi đá buồn, của Phôi pha, của Lời thiên thu gọi….cho đến một ngày, Em đến. Ngây thơ, bé dại, mang hài nhung gấm, gót sen hồng. Tình yêu của chàng thi sĩ, nhạc sĩ cũng như vừa được chấp cánh:
“Ru em hoài bé dại
Một hồn thơm cây trái
Ru em chờ em nói
Trên môi tình thoát thai”
………………..
“Ru em hài nhung gấm
Ru em gót sen hồng
Ru bay tà áo rộng
Vừa tình tôi chấp cánh”
Một tình yêu trong sáng, lãng mạn, nồng nàn…như chưa từng có trong đời nhạc sĩ. Trái tim cứ rung lên những cung bậc yêu thương da diết. Yêu cả trong khi gặp mặt lẫn lúc cách xa, yêu cả đường đi lối về, cả tiếng chim hót bên đường mộng ảo:
“Ru em tình khi nhớ
Ru em tình lúc xa”
“Ru trên đường em đến
Xôn xao từng tiếng chim”
Đó là những ngày tháng đáng yêu và đáng sống nhất của người nhạc sĩ, thi sĩ tình yêu-Trịnh Công Sơn.
Biết rằng, tình yêu ấy cũng chẳng thể trăm năm, cũng chẳng giữ mãi được bên mình. Nhưng vẫn vui hát bằng lời ru hạnh phúc:
“Ru em ngồi yên đấy
Ru tình à a à a ơi”
Âm nhạc đã cứu rỗi cho nhạc sĩ trong những giờ phút “nguy nan” này. Không ồn ào, trách móc; không tuyệt vọng, kêu than; cũng không lụy tình…đau đớn! Tình yêu được chuyển hóa bằng lời ru! Mà lời ru nào lại không êm ái, dịu ngọt. Có khi dịu ngọt, đằm thắm cả một đời:
“ Xin em còn đâu đó
Cho tôi còn tiếng ru”
“Ru người ngồi mãi cùng tôi”
Lời hát ru chân thật và nồng nàn nhất rồi cũng được cất lên, giải tỏa một tình yêu chưa định nghĩa được đó là gì:
“Ru em ngồi yên đó
Tôi tìm cuộc tình cho”
Nhớ nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn, tâm hồn chúng ta dịu lại những nỗi niềm, thoát được những ràng buộc nhỏ nhen, tăm tối của cuộc đời này!
HỮU DU
Biển, 20/5/2020