Anh Khang
1/2014
Hôm nay vừa nghe lại ca khúc này của Từ Công Phụng. Giờ này bên Việt Nam đã gọi là mùa Xuân cho nên tôi cũng tham lam tưởng tượng mình đang được hưởng chút không khí chuẩn bị đón Tết bên ấy. Bài hát này đã được nhiều ca sĩ thượng thặng trình bày, nhưng lần này tôi chọn Hà Thanh vì cô vừa lìa xa chúng ta. Giọng hát của Hà Thanh trong bài này còn trẻ lắm, trẻ và bình dị như đôi guốc mộc mới toanh của con nít ngày đầu năm. Thế nhưng khi nghe cô hát lần này, tôi chỉ nhớ đến lễ tưởng niệm đơn sơ nhưng chân thật tại một ngôi chùa Việt ở thành phố Boston hôm Chủ Nhật. Chỉ có một góc nhỏ gần chánh điện nhà chùa là có một chút “trang điểm” để giã từ một nghệ sĩ đã lẳng lặng đóng góp cho âm nhạc Việt Nam suốt mấy thập niên. Buổi tiễn đưa đơn giản đã rất thích hợp với cách hát chân thật và cách sống nhẹ nhàng của cô.
Nghe Hà Thanh hát bài này, tôi có cảm tưởng như đang nhìn một “mantra” có khả năng đem ta quay về với sự nhiệm màu của hiện tại:
Hãy ôm trọn, ôm trọn tuổi xuân.
Có một lần vui thôi em,
đừng cho chết hương tình ngọt ngào
Đỉnh bình yên trên cao
Xin em giữ kín cho lâu dài,
một mùa xuân đã thắm trong tôi
Bài hát nghe như một lời dặn dò. Một bức thư pháp thiền. Mùa Xuân sẽ sống quanh năm nếu như ta nuôi dưỡng nó quanh năm. Một bài tình ca, một tiếng hát cao vút, nhẹ nhàng đôi khi đánh thức chúng ta còn nhiều hơn là tiếng đại hồng chung nếu như ta nghe nhưng không thấy. Cũng như ai bảo Xuân tàn hoa rụng hết?
Anh Khang
1/2014