Tuấn Thảo
25.6.2011
Trong làng nhạc Pháp, Arielle Dombasle là trường hợp khá tiêu biểu của các diễn viên chuyển sang nghề ca hát. Cô chỉ thật sự ghi âm chuyên nghiệp từ 10 năm nay, trong khi sự nghiệp điện ảnh đã bắt đầu từ giữa những năm 1970. Diva Latina là tựa đề album thứ 6 của Arielle Dombasle, ca sĩ người Pháp nhưng lại chuyên hát nhạc Tây Ban Nha.
Sinh năm 1958 trong một gia đình người Pháp giàu có tại bang Connecticut, Hoa Kỳ, Arielle Dombasle mồ côi mẹ từ năm lên 8, thân phụ của cô là một kỹ
nghệ gia chuyên sưu tầm đồ cổ. Thời thanh niên, ông có cuộc sống nay đây mai đó, ít bao giờ sống gần gũi với gia đình, cho nên ông mới giao đứa con gái cho bà ngoại, đem về nhà dạy dỗ nuôi nấng. Còn ông ngoại của Arielle Dombasle là cố vấn thân cận của tướng De Gaulle, được bổ nhiệm làm đại sứ Pháp tại Mêhicô, cho nên từ thuở thiếu thời, cô bé lớn lên trong một môi trường văn hóa Tây Ban Nha. Ở nhà, cô chỉ được nghe nhạc cổ điển và các ca khúc tiếng Pháp, nhưng khi ở trường nội trú, Arielle chỉ thích nghe nhạc La Tinh phổ thông, chủ yếu là điệu Guajira một loại dân ca đồng quê của người Cuba. Thể loại này ra đời vào đầu thế kỷ 20, một trong những ca khúc tiêu biểu nhất là bài Guantanamera. Điều đó phần nào giải thích vì sao, Arielle Dombasle khi bước vào nghề ca hát, lại chọn tiếng Tây Ban Nha, thay vì hát tiếng Pháp.
Năm 1976, Arielle Dombasle lúc đó 18 tuổi rời Mêhicô đến Paris lập nghiệp. Sau 3 năm theo học, cô tốt nghiệp cùng một lúc nhạc viện thành phố, và trường đào tạo diễn xuất kịch nghệ (Cours Simon). Năm cô tròn 20 tuổi, Arielle Domabasle chọn hẳn nghề diễn viên, bắt đầu đóng phim với các đạo diễn tên tuổi như Eric Rohmer, Raoul Ruiz, Agnès Varda, Claude Lelouch … nhưng phần lớn không phải là phim thương mại. Tuy tính đến nay, cô đã đóng hơn 60 bộ phim, nhưng tên tuổi của Arielle Dombasle không đạt đến tầm vóc hàng đầu như các ngôi sao màn bạc Pháp như Isabelle Addjani hay Sophie Marceau. Chính cũng vì Arielle không thể tiến xa hơn nữa với nghề diễn viên, mà cô mới quyết định chuyển sang nghề ca hát từ đầu những năm 2000.
Hai tập nhạc đầu tay (Liberta và Extase) chủ yếu phối hợp nhạc cổ điển và nhạc phim với nhịp điệu pop điện tử (khúc giao hưởng Sarabande của Haendel và điệu hợp tấu Aranjuez của Joaquin Rodrigo). Tưong tự như ca sĩ người Anh Sarah Brightman, cô chọn dòng nhạc được gọi là crossover, dung hòa nhiều thể loại khác nhau làm cho người nghe liên tưởng đến bậc thầy Klaus Nomi, nhưng cả hai cô ca sĩ không thể nào sánh bằng. Mãi đến album thứ ba là Amor Amor, Arielle Dombasle mới gặt hái thành công. Tập nhạc này chủ yếu bao gồm các tình khúc bất hủ của Tây Ban Nha, từ nhạc phẩm Besame Mucho cho đến Quizas Quizas. Sự thành công hơi bất ngờ ấy mở đường cho Arielle Dombasle sau đó lao vào việc khai thác dòng nhạc pop La Tinh. Tập nhạc mới được trình làng mang tựa đề Diva Latina, là một sự tiếp nối hiển nhiên. Vào lúc mà thị trường băng đĩa đang xuống dốc, các nhà sản xuất không chịu đầu tư vào các dự án âm nhạc đầy rủi ro. Còn giới ca sĩ thì chỉ muốn ăn chắc mặc bền.
Nhìn chung, tập nhạc Diva Latina trội hơn nhiều so với các tập nhạc trước, khi chuyển thể và phá cách các bản nhạc Tây Ban Nha quen thuộc theo kiểu pop điện tử. Chất giọng của Arielle Dombasle có thể không đủ sự dào dạt mượt mà để thể hiện các tình khúc ướt át đậm đà, nhưng lại có đầy nét tinh nghịch, hóm hỉnh để hát nhạc pop. Trên album này, Arielle Dombasle hát lại các bài mambo nổi tiếng từ những năm 1950 của Tito Puentes hay Perez Prado.
Trong thể loại salsa, dĩ nhiên cô không thể sánh bằng nữ hoàng Celia Cruz hay thần tượng Ima Sumac. Nhưng cô lại diễn khá đạt những ca khúc Tây Ban Nha rất ăn khách vào thập niên 1980, từ nhạc phẩm Porque te vas của ca sĩ Jeanette, Hasta Siempre của Nathalie Cardone, cho đến Hijo de la Luna của ban nhạc Mecano. Trong lối phá cách tài tình, cô không ngại hát lại ca khúc Pata Pata của ca sĩ Nam Phi Miriam Makeba và nhạc phẩm Mala Vida của nhóm Mano Negra. Một trong những bản nhạc trội nhất trên album này là bài Yo lo decia, phiên bản chuyển dịch của nhạc phẩm Nos Fiançailles của ca sĩ kiêm tác giả Nilda Fernandez.
Phải nói rằng ở Pháp, có nhiều người không thích chất giọng của Arielle Dombasle. Cô ca sĩ bị chê vì làn hơi quá mỏng manh, lối hát thiếu tự nhiên với những đoạn rung giọng (vibrato) không cần thiết. Nhưng nói như vậy thì cũng hơi oan cho Arielle Dombasle, vì cô chọn lối trình bày ca khúc như thể đóng một vai diễn trên sân khấu, hay trước ống kính quay phim. Cách thể hiện của cô mang đầy kịch tính, đôi khi rất cường điệu qua ánh mắt, cử chỉ và điệu bộ. Các màn biểu diễn thường giống như hoạt cảnh ca nhạc kịch, gọi là nhạc nhẹ mà không nhẹ một chút nào, dùng lối dàn dựng hoành tráng và vũ đạo ngoạn mục để tô điểm cái nhan sắc trời ban, để khuất lấp những khiếm khuyết của một giọng ca không thiên phú.
Tuấn Thảo
Nguồn: http://www.viet.rfi.fr