Nghĩ về Lê Uyên Phương

Quốc Bảo
2007

Tôi dị ứng với những tình ca tập thể, tình ca mà mang hơi hám những cuộc hôn phối man rợ thời Pol Pot, hát những lời lẽ, những cung bậc đúng với mọi trường hợp, như chiếc áo may sẵn hàng chợ khoác lên ai cũng được. Đã là tình ca, thì phải của riêng một người – hay đúng hơn, của một người viết cho một người.


Vì thế, tôi yêu Lê Uyên Phương.

Cho nhau chắt hết thơ ngây
Trên cánh môi say Trên những đôi tay
Trên ngón chân bước về tình buồn tình buồn

Chị Uyên, khi hát bao giờ cũng như những hơi rên cố nén. Hơi rên của một cuộc làm tình.

Anh Lộc, tức Phương, khi viết bao giờ cũng như viết sau một cuộc làm tình. Khi “đang còn nhức mỏi đôi vai“.

Vì thế, tôi yêu đôi uyên ương sống động nhất trong lịch sử nhạc Việt này.

Những ca khúc Lê Uyên Phương lần đầu tôi được nghe, là trong một cơn say túy lúy ở nhà một người bạn. Người hát, là một gã du tử có tên Vũ Ngọc Giao. Giao hát gần trọn vẹn các bài trong tập Khi Loài Thú Xa Nhau, bằng một giọng bai bải “không hơi rung nghèo nàn“, đệm guitar bập bùng quanh quẩn vài chords căn bản. Ở cơn say ấy, tôi biết đến Lê Uyên Phương.

Sau đó, khi cầm trên tay nhạc tập Khi Loài Thú Xa Nhau, một lần nữa tôi run rẩy vì lời tựa của Cung Tiến, miêu tả giọng hát người ca nữ Lê Uyên “như một dải khăn xô lướt thướt bay về phương Đông“.

Năm 1992, tôi có dịp đệm đàn cho Lê Uyên hát ở hai đêm nhạc Nhà Văn hóa Thanh niên, hát miễn phí cho giới trẻ, do các anh Trịnh Công Sơn, Phạm Trọng Cầu vận động tổ chức. Đó cũng là cơ hội duy nhất tôi chính thức nghe chị Uyên hát, hát những tình-ca-loài-thú đầy điên mê của chồng chị. Đó là hai đêm hát tôi không bao giờ quên.

Hãy ngồi xuống đây hôn nhau lần này
Hãy ngồi xuống đây cho nhau lần này
Hãy ngồi xuống đây chia tay lần này
Hãy ngồi xuống đây như loài thú hoang yêu nhau ngoài đồng
Dưới nắng ban mai phô thân trần truồng kiếp sống hoang sơ
Hãy ngồi xuống đây vai kề sát vai
Cho da thịt này đốt cháy thương đau

Đó là tình yêu thời tao loạn.

Vì lẽ ấy, tôi yêu Lê Uyên Phương.

Lần nào lên Đà Lạt, vào cà phê Tùng, tôi cũng yêu cầu nghe Lê Uyên Phương. Lê Uyên Phương là tinh túy Đà Lạt, là kết tinh tình yêu hoang dã và hoan lạc của Đà Lạt, là ước mơ bất thành của những tình nhân Đà Lạt. Đà-Lạt-thật. Ngoài Khánh Ly, ngoài Lê Uyên Phương, hình như tôi thấy các giọng hát Đà Lạt khác đều giả…

Quốc Bảo

Nguồn: http://www.quocbaomusic.com

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây