Thư tình gửi một người 29/3/1993

Sài Gòn, 29/3/1993

Ánh ơi,

Mấy hôm nay Ánh gọi mà anh vắng thật là bậy và tiếc quá là không nói chuyện với nhau được. Mấy ngày liền có những buổi nhạc anh phải giới thiệu, sau đó lại còn phải liên hoan ăn uống cho đến khuya mới về. Về giữa đêm nằm ngủ một mình lại nhớ những ngày ngắn ngủi và êm đềm đã qua. Có một cái gì đó như là giấc mộng, một thứ thực tại hầu như không có thực. Một dĩ vãng tưởng chừng sẽ mất hút mãi mãi bỗng dưng còn đó, trở về như một hiện tại, như của ngày hôm nay. Tất cả những hình ảnh đó cứ trôi đi bềnh bồng trong anh và cứ buộc anh phải cầm ly rượu lên để mà nhớ.

Anh gửi Ánh cái hộp laque đựng bijoux (1). Đựng luôn trong đó nỗi nhớ của anh và nếu cần Ánh bỏ cả nỗi nhớ của Ánh vào đó.

Ánh bảo anh viết thật dài cho Ánh nhưng những dòng chữ không thể dài bằng nỗi nhớ được. Nỗi nhớ đã đi qua hết quãng đời dài hơn hai mươi năm. Đi từ Huế lên Đà Lạt về Sài Gòn và âm ỉ như một dòng nước ngầm không quên lãng.

Nhớ Ánh tournesol vô cùng nhớ.

Nhớ em,

Trịnh Công Sơn

(1) Hộp sơn mài đựng nữ trang

Trích: Thư tình gửi một người, Trịnh Công Sơn, Nhà xuất bảnTrẻ 2011
  

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây