Karaoke Và Cây Đàn

Mười năm trở lại đây, karaoke rất thịnh hành. Thỉnh thoảng khi ghé chơi nhà bạn bè, tôi cũng có tham gia hát vài bài góp vui từ hồi karaoke với những cái đĩa cở lớn, rồi đến DVD bây giờ là những bộ đĩa chứa cả ngàn bài. Thế nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy bị cuốn hút vào trong loại hình nghệ thuật này. Tôi không tìm thấy một hoà nhập giữa hoà âm và giọng hát tôi. Tôi không cảm thấy hứng thú. Vui với bạn thì có thỉnh thoảng nhưng đam mê thì không?

Rất lạ lùng là tôi có thể hát với bạn bè chỉ với một cây đàn ghi ta suốt đêm nhưng tôi không thể thức suốt đêm để hát karaoke. Vì sao? Tôi thắc mắc chính tôi và tôi luôn đi tìm câu trả lời cho thắc mắc của tôi.

Vậy thì đó là cái gì?

Cái gì làm tôi cảm thấy thiếu thốn nghèo nàn dù hoà âm của giàn nhạc karaoke không thiếu một loại nhạc cụ nào! Những chiếc loa hàng hiệu đắc tiền được trang trí trong những căn phòng với âm thanh phát ra nhiều chiều ở nhà bạn tôi cũng không hấp dẫn tôi! Âm thanh ấm, trong và dội vào tim, bao bọc, quyện lấy chung quanh tôi có lúc dịu dàng, nhỏ nhẹ, có lúc chơi vơi trong không gian tĩng lặng cũng không làm tôi tha thiết.

Điều gì đã làm tôi không mặn mà với bộ môn này mà thật ra phải thừa nhận rằng từ ngày có karaoke, không ít những tài năng trẻ đã được có dịp tôi luyện và thành công trong sự nghiệp ca hát của mình cũng như những người thích hát cho vui cũng hát ngọt ngào, thu hút như ca sĩ.

Vậy thì tôi cảm thấy thiếu cái gì?

Tôi thử đi sâu vào phân tích, khám phá cảm nhận của riêng tôi. Và bất ngờ tôi nghĩ là tôi tìm ra được nguyên nhan cảm nhận thiếu thốn này. Có thể nó chỉ đúng với riêng tôi mà không với ai khác. Thật vậy, cái hòa nhịp sống động giữa con người với con người là cái thiếu mà tôi cảm nhận được. Tôi thấy thiếu người đàn bằng xương bằng thịt đang cùng tôi rải những ngón tay trên phím đàn, thiếu nụ cười bằng lòng mãn nguyện khi tôi hát đúng giọng, thiếu cái nhăn mày nhíu mặt khi tôi lạc giọng, thiếu hơi ấm giữa những dòng điện thuận chiều của những tần số giống nhau của người hát kẻ đàn. Tiếng đàn của họ, gương mặt họ, những ngón tay họ làm người hát thăng hoa. Tiếng hát, ngược lại, cũng sẽ làm người đàn, người đánh trống, người thổi kèn hưng phấn.

Tôi nghĩ, nếu có nhiều nhạc cụ hoà âm cùng một lúc thì quá tuyệt vời cho người hát, nếu không,  chỉ cần một cây ghi ta cũng đã là quá đủ. Người đàn và người hát cần lẫn nhau để cùng nhau đưa bài nhạc đi vào lòng khán thính giả một cách tự nguyện và ngọt ngào. Bấy giờ tiếng đàn mới không bơ vơ và tiếng hát mới không cô đơn. NguyễnÁnh9 có nói rằng ông đã làm bài Cô Đơn và Bơ Vơ không phải là nỗi cô đơn hay bơ vơ như người ta thương nghĩ về một mất mác đỗ vỡ trong tình yêu nhưng là một mất mác đỗ vỡ khi đàn mà không có người hát và ngược lại hát mà không có người đàn cùng một tần số. Nỗi cô đơn và bơ vơ này cũng lớn như nỗi cô đơn và mất mác trong tình yêu vậy!

Rồi tôi lại tưởng tượng người ca sĩ lên sân khấu hát mà không có dàn nhạc sống bên cạnh mà chỉ là giàn máy karaoke, thử hỏi ca sĩ có đủ niềm hưng phấn để hát dù hoà âm rất đạt yêu cầu.

Cái máy karaoke mà cô em đi Việt Nam về tặng với cái đĩa hơn ngàn bài mấy năm nay nằm lặng lẽ ở tầng hầm, buồn hiu, bụi bám đầy. Mấy năm mà chỉ dùng có hai lần! Chắc vậy mà tôi hát trật nhịp và lạc giọng hoài chăng. Để hôm nào tập hát qua karaoke xem thử tôi có tiến bộ thêm chút nào không?

Phân tích cho vui vậy thôi chứ nếu thỉnh thoảng đến nhà bạn bè có karaoke, tôi cũng vui vẻ hát hò vui chơi cùng bạn bè. Karaoke chỉ không phải là niềm đam mê của tôi mà thôi!

Nguyễn Kim Tiến
10 tháng 4 năm 2011

 

12 BÌNH LUẬN

  1. RE: Karaoke Và Cây Đàn
    Hehe, cô Kim Tiến đừng có chê ca-ra-ô-kay! Về mặt xã hội, đây là một trong những phát minh vĩ đại nhất của loài người. Nó giúp cả triệu triệu người giải quyết được biết bao nhiêu bế tắc trong đời sống, đem lại nhiều niềm vui, và giúp bà con sống cái giấc mơ làm ca sĩ 😆

    NBT

    • RE: RE: Karaoke Và Cây Đàn
      Bác Bế Tắc à, mình không dám chê karaoke đâu vì đó là một trong những phát mình vĩ đại nhất của loài người như bác nói ở trên. Mình chỉ nói lên cảm nhận thiếu thốn riêng của mình thôi mà.

      Cảm ơn bác đã vào đọc và có lời bàn. 😉 KT

  2. RE: Karaoke Và Cây Đàn
    Người Nhựt phát minh ra KaraOke là ưu tiên dành cho dân mình đó, bởi cái máy đàn-hát của họ mỗi khi “Ca ra” là “Ô kê” ngay thôi.
    (He He! Vậy “KaraOke” là tiếng Việt lai Mĩ ? Các bác có ô-kê với tui không?)

    • RE: RE: Karaoke Và Cây Đàn
      Nghe người ta bảo: Karaoke là tiếng Nhựt lai Mẽo, bao gồm: kara (tiếng Nhựt) nghĩa là không có (without), chẳng hạn karatedo là “không thủ đạo”, món võ chỉ dùng tay không là chính. Còn oke là tiếng Mẽo, từ chữ orchestra (dàn nhạc). Như vậy, karaoke nghĩa là không có dàn nhạc (sống).

      Qua VN, kara thì oke dành cho cái mục khác, hí hí

  3. RE: Karaoke Và Cây Đàn
    Đồng cảm với chị Kim Tiến.

    Biết KT thích nên hôm ở Bãi Nhổm anh em mang theo guitar. Nhớ?

    Karaoke phổ cập hóa văn nghệ quần chúng,ai không biết hát vẫn tự tin nếu thường hát. Riêng Chi có một thời gian hay hát karaoke. Giờ cũng quá ngán khi miệng hát mà mắt cứ dán vào màn hình vô cảm.

    Bữa nào qua song ca với chị KT, nhờ David Nghiêm đệm đàn nhé.

    • RE: RE: Karaoke Và Cây Đàn
      Kim Chi ơi, cảm ơn KC đã đọc và chia xẻ cảm nhận riêng với Tiến. Có lần Tiến hát bài gì đó mà cứ thấy trước mắt mình trên màn hình có một cô cứ đi lui đi tới lúc thì một cặp nam nữ cứ đi tới đi lui. Nó không minh hoạ được nội dung bài hát nên làm mình thấy nó làm sao sao!

      Thật ra cũng có một số video clip làm rất công phu, cứ như là một cốt truyện. Ca sĩ diễn xuất rất tài tình. Lúc bấy giờ mình chỉ thích nghe họ hát và xem.

      Kim Chi có cảm nhận giống mình không?

      Thứ 7 này anh Nghiêm Tuấn Dương sẽ làm người hát dạo nữa đó KC. Cứ vài ba tháng anh tự nguyện mang đàn ghé nhà bạn bè đàn và hát cả buổi không ngừng nghỉ rồi về…Nhìn ảnh đàn và hát thấy cả một trời đam mê.

      KC, cảm ơn bạn bè với cây đàn ghi ta ở bãi Nhỗm nghen. KT

  4. RE: Karaoke Và Cây Đàn
    Tiến,
    Mình cũng có cùng cảm nhận như bạn, vẫn luôn thích được hát mà có ai đó đệm đàn hơn là với giàn nhạc karaoke.

  5. RE: Karaoke Và Cây Đàn
    Hiền mến, cảm ơn Hiền đã có cùng cảm nhận giống mình. Thế Hiền có còn được ai đó đệm đàn mỗi khi Hiền hát không? Chúc vui. KT

  6. RE: Karaoke Và Cây Đàn
    Toi nghi la Kim Tien da gap dung nguoi chu khg phai ai dan Tien cung cam thay dam me nhu vay dau. Dong thah tuong ung dong khi tuong cau!

  7. RE: Karaoke Và Cây Đàn
    Bạn 11C4NTH mến,

    Bạn nói cũng đúng lắm. Người đàn và người hát phải nắm bắt được cùng tần số cảm xúc thì mới thăng hoa. Đó là niềm hạnh phúc giữa ca sĩ với người đàn.

    Mình thì chỉ nghêu ngao cho vui thôi bạn ạ. Mình may mắn có nhiều người bạn trong nhóm biết chơi đàn, nên mỗi khi có dịp gặp nhau bao giờ cũng hát cho nhau nghe bằng cây đàn ghi ta với những giọng ca cây nhà lá vườn. Mình chỉ cần người đàn biết chạy theo mình và không khó chịu khi mình hát lạc giọng là vui rồi. 😉

    Cảm ơn bạn đã vào đọc và ghi lại cảm nghĩ của riêng bạn nơi này. KT

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây