Thư tình gửi một người 12/1/1967

12/1/1967

Ánh thân yêu,


Ngô Vũ Dao Ánh thời trẻ

4 giờ sáng anh ngồi dậy đốt nến để nói với Ánh một vài chuyện nhảm nhí.

Nhắc lại một ý đã cũ: yêu nhau là đã có một compromis (1) nào đó với nhau rồi. Phải không? Anh cũng nhắc lại một câu đã nói với Ánh đêm Giáng sinh: Yêu nhau là đã có một hẹn ước dài hạn với nhau. Vì thế phải có bổn phận để hiểu là không thể có một hẹn ước (rendez-vous) nào đáng giá hơn.

Lâu nay anh vẫn đã cố gắng tôn trọng mọi tự do giao tế của Ánh. Đôi lúc còn khuyến khích Ánh tham dự vào những cuộc họp mặt đông đúc để Ánh vui. Để Ánh quên bớt những khoảng trống, những phút ưu tư vô ích, hay nhớ nhà v.v… Nhưng rồi bỗng cơn lo âu chợt đến. Anh cảm thấy e ngại khi nghĩ rằng dấn thân vào quá nhiều cuộc vui thì mình bỗng biến thành một thứ snobe, vulgaire, mondain (2) v.v… và mình không còn thì giờ để nghĩ đến mình nữa, không còn thì giờ để quay về với cái vẻ ấm cúng, nồng nàn của thế giới mình đã trót hẹn. Vọng ngoại quá nhiều chỉ làm hư hao, thiệt thòi mình thêm mà thôi. Ở trên lý do đó anh đã luôn luôn cố gắng tách rời đám đông, co mình về với mình – với Ánh. Ánh đã phải phải nhận ra điều đó từ lâu rồi phải không.

Trên phương diện tình cảm anh là một kẻ thủ cựu, ích kỷ không ai bằng. Điều này có thể làm phiền Ánh nhưng anh cũng không thể không lo lắng, bảo bọc cho tình yêu của anh.

Sau những lần hát hỏng, khi anh nói chuyện với một người con gái là anh nói với một – người – con – gái – ở – đám – đông – của – đám – đông. Nhưng khi Ánh nói chuyện với một người con trai nào, ngoài anh, là Ánh chỉ nói với riêng một mình người đó.

Anh không thích điều đó ở Ánh. Đừng bao giờ tự ái trên những cấm đoán này. Anh chỉ làm công việc của người bảo vệ những gì mình đang nâng niu trong tay.

Hãy dứt khoát với những gì ở ngoài mình. Anh chỉ khuyên như thế thôi.

Và để bắt đầu Ánh sẽ không dự vào buổi lễ gì.

Anh đã có đó để chọn những nơi mà Ánh sẽ đến cùng anh hay nếu không cũng đã có bạn bè của anh lo lắng cho Ánh. Cả Diễm cũng thế, Diễm cũng chẳng có quyền gì để buộc Ánh phải góp mặt vào những nới mà Ánh có quyền thoái thác.

Bao giờ Ánh hết yêu anh hẵng hay. Trong tình yêu bao giờ người ta cũng có quyền chăm sóc cho nhau dù trông ra có vẻ lẩm cà lẩm cẩm. Tình yêu cũng cần được săn sóc, chăm bón như một loại hoa quí. Nếu một hôm nào đó nó không còn được vẻ tươi mát bình thường thì cũng chỉ vì một bất hạnh quá lớn ngoài dự ước mà thôi.

Ánh đã 19 tuổi rồi đó. Tuổi mở ngõ vào cho những tình cảm chín muồi và những dự tính hoàn tất hơn cũ. Hãy nghĩ đến anh như anh đã nghĩ quá nhiều đến Ánh.

T’ embrasse,

Trịnh Công Sơn
  

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây