Phạm Khanh
12/2005
Ngôi trường Gia Long áo tím huyền thoại, với khuôn viên nhiều lối đi rợp bóng mát là nơi đã ướp bao chất thơ, chất nhạc trong tâm hồn mới lớn của cô nữ sinh Huỳnh Kim Chi. Dưới mái trường “Phượng vĩ dâng hoa” đó, Kim Chi đã trải qua bảy năm học với mảnh bằng Tú Tài toàn phần hạng bình thứ. Vừa đi hát vừa đi học: đi học thì Kim Chi, đi hát thì Hoàng Oanh, tiếng hát của một loài chim quý. Bạn bè cùng trường cùng lớp đã xem là thần tượng, nhà trường thì hơi lo âu nhưng Kim Chi đã chu toàn được cả học lẫn hát, làm vừa lòng gia đình và thầy cô, đánh tan dư luận của nhà trường. Kim Chi là một nữ sinh nhu mì, ngoan hiền và chăm học… Rời trung học, Kim Chi tiếp tục vào ngưỡng cửa đại học Văn Khoa và cũng đã kết thúc với văn bằng Cử nhân văn chương. Kim Chi cũng có dự tính nối nghiệp thầy cô để “gõ đầu trẻ”, nhưng vì bận rộn với tình nhạc và thơ lai láng nên giấc mộng mô phạm đó được tạm xếp một bên. Bởi đó, Hoàng Oanh đã mượn lời thơ tiếng nhạc trong một băng nhạc đầy ắp kỷ niệm thuở học trò mang chủ đề “Tuổi Học Trò” do chính cô thực hiện, để trải tấm lòng với thầy cô, với bạn bè và mái trường xưa thân ái. Hoàng Oanh nói: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư… huống hồ Hoàng Oanh đã thọ giáo các ‘sư phụ’ mười lăm năm trời từ trường tiểu học Phú Nhuận, đến trường Gia Long và Đại học Văn Khoa Sàigòn. Ơn của thầy cô lớn lắm, Hoàng Oanh nhớ mãi. Đó là đạo thầy trò của phương Đông mà Tấy phương ít có được.”
Hoàng Oanh sinh ở Mỹ Tho nhưng trường thành ở Sàigòn trong một gia đình sáu chị em, ngoan đạo và có một sự giáo dục nề nếp nghiêm khắc, nhưng cũng có môi trường để cô phát triển tài ca ngâm. Hoàng Oanh từ năm lên năm đã học hát với thân phụ cũng là một nghệ sĩ. Năm tám tuổi, Hoàng Oanh được phép thân phụ cho lên sân khấu lần đầu tiên tại Liên trường Võ khoa Thủ Đức với hai bản nhạc “Hương Lúa Miền Nam” và “Có Một Đàn Chim”. Ngoài ra, cô cũng có khiếu ngâm thơ nên đã nghe các cô chú, anh chị nổi tiếng ngâm thơ như Hồ Điệp, Quách Đàm, Tồ Kiều Ngân để học theo. Hoàng Oanh kể lại một kỷ niệm: Trong giờ Việt văn, sau khi bình giảng bài thơ “Tiếng Sáo Thiên Thai” của Thế Lữ, cô giáo hỏi ai biết ngâm thơ và cả lớp đồng thanh trả lời: Kim Chi. Thế là Kim Chi được cô giáo gọi lên diễn ngâm bài thơ đó và đã làm cho giờ học sống động hơn. Na7m đó Hoàng Oanh mười hai tuổi, học lớp Đệ Lục. Không bao lâu, Hoàng Oanh đã nổi tiếng “đủ mùi ca ngâm”.
Thế là tuy còn đi học, Hoàng Oanh đã được mời cộng tác với các ban: Thiếu Nhi đài phát thanh Quân Đội do Lê Đô phụ trách, ban Tuổi Xanh của nữ nghệ sĩ Kiều Hạnh và ban Việt Nhi của nhạc sĩ Nguyễn Đức ở đài phát thanh Sàigòn. Hoàng Oanh là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất do sự dẫn dắt của nhạc sĩ Nguyễn Đức trên con đường ca hát.
Rồi thời gian qua… trở thành một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng, lại có một tài ca ngâm vững vàng, cánh cửa lớn rộng mở, Hoàng Oanh đã bước vào sinh hoạt ca nhạc thực thụ, Cô đã góp tiếng hát tiếng ngâm tràn ngập tình cảm cũng như đã góp hình ảnh xinh tươi trong các chương trình nhạc và thơ uy tín của đài phát thanh cũng như đài truyền hình: Tiếng Tơ Đồng của Hoàng Trọng, chương trình Phạm Mạnh Cương, Tiếng Hát Đôi Mươi của Nhật Trường, Trường Sơn của Duy Khánh, Nhạc Vàng của Phó Quốc Lân, Tiếng Thùy Dương của Châu Kỳ, Tao Đàn của Đinh Hùng, Tiếng Thơ của Thanh Nam, Ly Tao của Thái Thủy… Và tư khi có phong trào thâu dĩa hát và băng nhạc, Hoàng Oanh là một trong những nữ ca sĩ được mời thâu dĩa nhiều nhất. Riêng địa hạt thâu dĩa, Hoàng Oanh đã thâu khoảng hơn hai trăm dĩa với các hãng Asia, Sóng Nhạc, Việt Nam, Sơn Ca, Thiên Thai, Continental v.v… Đĩa hát đầu tiên của Hoàng Oanh gồm hai bài hát “Nếu Một Mai Anh Biệt Kinh Kỳ” và “Về Đâu Mái Tóc Người Thương”. Có một điều làm ta hơi ngạc nhiên là không thấy Hoàng Oanh xuất hiện trong các phòng trà và vũ trường. Cô giải thích: “Hồi nhỏ, Oanh ở với ông cậu rất nghiêm khắc nên ông không cho Oanh hát phòng trà hay vũ trường, thỉnh thoảng chỉ cho hát Đại nhạc hội mà thôi.”
Hoàng Oanh là một tài năng đa diện. Với một làn hơi ngọt ngào, nồng nàn tình cảm, Hoàng Oanh đã có khả năng trình bày tất cả các loại nhạc cũng như lối ngâm. Từ những nét sang trọng, dịu dàng, quý phái của nhạc tiền chiến đến những bản dân ca ba miền, những bài tình tứ quê hương, từ những câu Hò mái đẩy miền Trung đến bài vọng cổ miền Nam hay câu Sa mạc, hát ví của miền Bắc… Hoàng Oanh đã tiếp nối những giọng ngâm thơ ba miền nổi tiếng như Hồ Điệp, Quách Đàm, Bích Thuận, Giáng Hương, Tô Kiều Ngân… Tiếng hát cũng như giọng ngâm của Hoàng Oanh có chút gì thật sâu đậm, buốn man mác nhưng thật tình tứ, đã chinh phục được đa số thính giả.
Một cuộc đời nghệ sĩ không sóng gió. Hoàng Oanh đi hát, đi học, sống êm đềm trong hạnh phúc gia đình, trong tình thân bằng hữu và trong cảm tình nồng hậu của thính giả. Cho đến năm 1972, cô nữ ca sĩ dịu dàng khả ái đó sang ngang, vui duyên cầm sắt với một chàng dược sĩ trẻ và cũng là một nhạc sĩ, xây dựng một tổ ấm với tình yêu và sự hiểu biết.
Rời Sàigòn ngày 28-4-75, ban đầu Hoàng Oanh định cư ở New Jersey, một thành phố gần với New York chọc trời và nay cũng đã tìm đường về Cali nắng ấm. Tại hải ngoại, Hoàng Oanh bắt đầu “tự biên tự diễn”, phát hành băng nhạc. Băng nhạc của Hoàng Oanh không bạo phát, bạo tàn, cứ đều đều nhưng bền bỉ vững vàng và được thính giả đón tiếp về lâu về dài. Ở nơi tha hương này, nghe Hoàgn Oanh hát là nghe tiếng ru về những kỷ niệm của một quê hương đã nghìn trùng xa cách. Người miền Trung nhớ Huế da diết với giọng hát thật Huế của Hoàng Oanh trong Ai Ra Xứ Huế; người miền Nam nhớ sông Tiền sông Hậu với Tiềng Hò Miền Nam, người Bắc nhớ về Hồ Gươm, tháp Rùa qua câu ngâm sa mạc hay câu hát ví… Đó Hoàng Oanh là một ngôi sao lấp lánh muôn mặt của trời thơ ca nhạc hải ngoại hiện nay. Ở đâu, khán thính giả cũng đón tiếp Hoàng Oanh như một sứ giả của mối tình “thi nhạc giao duyên”, như một hình ảnh đẹp của nghệ sĩ, một đóa hoa muôn màu chan chứ tình tự quê hương dân tộc.
Hoàng Oanh đã tự vạch cho mình một lối đi: Làm sao để bảo tồn văn hóa cổ truyền và nuôi dưỡng tâm hồn Việt Nam trong cộng đồng người Việt cũng như trong lớp ca nhạc sĩ trưởng thành ở hải ngoại.
Phạm Khanh
Nguồn: nguoi-viet.com