Hòa âm phối khí: Duy Cường
Tranh bìa: Nguyên Khai
Hoàng Cầm CaVới lời hứa luôn luôn khóc cười theo mệnh nước và vì đời sống lưu vong làm cho tôi gần như cạn nguồn sáng tác, sau khi đã hát lên sự đau khổ của quê hương bị kìm kẹp qua nhũng bài thơ máu lửa của Nguyễn Chí Thiện... bây giờ lòng tôi chùng xuống, tôi tìm về những bài thơ có dính líu tới nước Việt Nam khốn khổ khốn nạn của tôi, những bài thơ dịu dàng hơn, ít căm hờn hơn để cho tôi có thể được gần gũi với mảnh đất quê hương mà tôi đang dần dần bị xa lìa, có thể không bao giờ được gặp lại.
Một tập thơ khác -- cũng là thơ chép tay -- đã đến với tôi, lại là thơ của một người bạn cũ, đã từng cùng tôi đi làm công tác văn nghệ trên những nẻo đường kháng chiến hồi 1946-47, thơ của một kiện tướng trong vụ NHÂN VĂN GIAI PHẨM, một vụ đấu tranh ôn hoà cho nhân quyền ở Việt Nam hồi cuối 60... Ðó là tập thơ chui của Hoàng Cầm mang tên ÐƯỜNG VỀ KINH BẮC, viết lén lút sau khi thi sĩ cùng các bạn đồng chí hướng như Nguyễn Hữu Ðang, Trần Dần, Lê Ðạt, Văn Cao Tử Phác... bị chính quyền bẻ bút, đập đàn vì tội chống đối...
Tập thơ giúp tôi soạn ra những bài hát rất ngọt ngào nhưng cũng rất đắng cay mà tôi gọi là HOÀNG CẦM CA.
Trước hết, tôi -- và hoạ sĩ Tạ Tỵ -- ngồi nhớ lại những mẩu thơ tình của Hoàng Cầm, soạn ra vào lúc chàng ta mới 17 hay 18 tuổi. Nhớ ra một mẩu thơ ngắn vô đề, tôi bèn phổ nhạc ngay, có thêm thắt vài câu cho đủ nhịp, đủ phách. HOÀNG CẦM CA số 1 này mang tên TÌNH CẦM, nghĩa là ''mối tình của Hoàng Cầm'' hay ''mối tình của người cầm đàn'' cũng được:
TÌNH CẦM
Nếu anh còn trẻ như năm cũQuyết đón em về sống với anhNhững khi chiều vàng phơ phất đếnAnh đàn em hát níu xuân xanh.Có mây bàng bạc gây thương nhớCó ánh trăng vàng soi giấc mơCó anh ngồi lại so phím cũMong chờ em hát khúc Xuân xưa.Nhưng thuyền em buộc trên sông HậnAnh chẳng quay về với trúc tơNgày tháng tỳ bà vương ánh nguyệtMộng héo bên song vẫn đợi chờ.Nếu có ngày nào em quay gótLui về thăm lại bến Thu xaThì đôi mái tóc không còn xanh nữaMây bạc trăng vàng vẫn thướt tha...Còn thơ trong thi tập ÐUỜNG VỀ KINH BẮC thì là thơ ẩn dụ, những câu thơ mà nếu đọc lên thì ai cũng thấy bàng bạc hình ảnh và mầu sắc tuyệt vời của quê hương nhưng không ai hiểu Hoàng Cầm muốn nói gì trong đó? Trong những giờ phút lung linh của sáng tạo, tôi bỗng hiểu được ý nghĩa của những bài thơ đầy ẩn ngữ này.
Bài LÁ DIÊU BÔNG là sự đi tìm cái lá bông diêu ở vùng Ðình Bảng (Bắc Ninh), một thứ mỹ phẩm có khả năng tô điểm lại nhan sắc đã mất ở nơi người chị:
LÁ DIÊU BÔNG
Ðứa nào tìm được lá diêu bôngTừ nay tao sẽ gọi là chồngTao sẽ gọi là chồngÐứa nào tìm được lá diêu bông...Vài ngày sau em tìm thấy láChị chau mày : đâu phải lá diêu bông!Mùa Ðông sau em tìm thấy láChị lắc đầu nhìn nắng vãn bên sông.Ðứa nào tìm được lá diêu bôngTừ nay tao sẽ nhận là chồngTao sẽ nhận là chồngÐứa nào tìm được lá diêu bông...Ngày cưới Chị, em tìm thấy láChị mỉm cười, se chỉ, cắm trôn kimChị đã ba con, em tìm thấy láXoè tay, phủ mặt, Chị không nhìn...Ðứa nào tìm được lá diêu bôngThì từ nay tao sẽ gọi là chồngTao sẽ gọi là chồngÐứa nào tìm được lá diêu bông.... . . . . .Từ thuở đó, em cầm chiếc láNơi đầu non cuối bể, em điLời vi vút gió quê lắng gọiDiêu bông hời hỡi diêu bôngEm đi trăm núi nghìn sôngNào tìm thấy lá diêu bông bao giờ...Bài QUA VƯỜN ỔI là hình ảnh của đám dân đen, thấp cổ, bé miệng, ngắn tay... không với tới đuợc những thứ ăn rất tầm thường ở trên cây cao, như ổi xanh, ổi ương chẳng hạn :
QUA VƯỜN ỔI
Cách xa ba bước qua vườn ổiChị xoạc cành ngang em đứng trôngNày chị ơi ! Xin chị một quả nonỔi non, em ơi còn xanh chát a àỔi non xanh chát lè.Cách xa ba bước qua vườn ổiChị xoạc cành ngang em đứng trôngNày chị ơi ! Xin chị một quả ươngỔi ương, em ơi bị chim khoét a àỔi ương chim khoét rồi.Này chị ơi ! Xin chị một quả chínỔi chín, em ơi tít ngọn cây a àỔi chín quá tầm tay.. . . . . . . . . . . .Cách xa ba bước qua vườn ổiChị xoạc cành ngang em đứng trông.... . . . . . . . . . . .Lẽo đẽo em đi đường mai sauCúi nhặt chiều mưa dăm quả rụng...Bài CỖ BÀI TAM CÚC là hạnh phúc xa xưa của dân tộc đã mất... hi vọng có ngày giành lại được hạnh phúc đó:
CỖ BÀI TAM CÚC
Rút trộm rơm nhà đi trải ổCỗ bài tam cúc mép cong congChị gọi đôi cây trầu cay má đỏKết xe hồng đưa chị tới quê em...Ghé coi bài, tìm hơi tóc ấmEm đừng lớn nữa, chị đừng điTướng sĩ đỏ đen chui xấp ngửaỔi rơm thơm đọng tuổi xuân thì.Rút trộm rơm nhà đi trải ổCỗ bài tam cúc mép cong congÐứa được bài chinh chuyền xủng xẻngÐứa thua bài đáo gỡ ngoài thềm.Ðứa được bài chinh chuyền xủng xẻngÐứa thua bài đáo gỡ ngoài thềm. . . . . . . .Rút trộm rơm nhà đi trải ổCỗ bài tam cúc mép cong congEm đi đêm Tướng điều, Sĩ đỏÐổi Xe hồng, đưa chị tới quê emPháo, Mã ra bài, năm sau giặc giãQuan Ðốc Ðồng áo đen nẹp đỏXua Tốt điều đè lũ Tốt đenThả Tịnh vàng đưa chị võng mây trôi.Em đứng nhìn theoEm gọi : Ðôi !Bài ÐạP LÙI TINH TÚ là hình ảnh quê hương buồn bã, ngủ vùi, chỉ có con cá là còn thức và dẫy dụa, khuấy nước, làm tan đi bóng trăng, bóng sao trên mặt ao:
ÐẠP LÙI TINH TÚ
Ta là con bê vàng lạc dáng chiều xanhÐi tìm sim mà sim chẳng chínTa lên đồi thông nằm miếu Hai CôGặm cỏ mưa phùnNgoài đồng sương bóng người thấp thoángChiều nay mẹ chẳng về chuồng.Ta là con chim cu về gù rặng treGọi nắng ấu thơ về sân đất rộngMong tin mừng từ những trời xaÐưa mây lành về tụ nóc rơmTa là con chào mào khát nướcVề vườn xưa hạt nhãn đâm mầmTa, cây ổi giơ xươngChống đỡ mùa Ðông xụp về đánh úpTa, cây ổi giơ xươngChống đỡ mùa Ðông xụp về đánh úpTa là con phù du ao trời lận đậnTrên cánh bèo đong gióLặn dưới nước tìm saoHứng nước mắt con chim vành khuyên nhớ nhà nhớ tổVừa rụng chiều nay, làm dềnh mặt nước gương senTa soi hình vào tận đáy ao đêmChỉ thấy mình đạp lùi tinh túNgủ say rồi đôi cá đòng đong.Bước vào thập niên 90, cùng với sự thay đổi ít hay nhiều tại các nước xã hội chủ nghĩa, Hoàng Cầm và các bạn cùng số phận đã được phục hồi. Anh lại được công khai làm thơ và thơ của anh bây giờ mang nhiều tính chất tâm linh hơn bao giờ hết. Tôi lại được gặp bạn cũ qua thư từ, qua những món quà văn nghệ như thơ và nhạc... Tôi phổ nhạc thêm một bài thơ rất đẹp của Hoàng Cầm:
TRĂM NĂM NHƯ MỘT CHIỀU
Anh đứng đây là đâu?Là đâu, anh đứng đây là đâu?Em cười như lá mỏngKhép cửa vào chiêm bao a á...Anh đứng đây là đâu?Là đâu, anh đứng đây là đâu?Anh đứng đây là đâu?Là đâu, anh đứng đây là đâu?Em nói như gió nghẹnChiều như mây Thị MầuEm nhìn như mưa trắngTrăm năm bay ngang đầu...Anh đứng đây là emLà em anh đứng đây là em.... . . . . .Em đứng đây từ baoTừ bao, em đứng đây từ bao?Em từ trong lối hẹnHé cửa về mai sau a áEm đứng đây từ lâuTừ lâu em đứng đây từ lâuEm đứng đây từ lâuTừ lâu em đứng đây từ lâuAnh tới nơi ước hẹnChiều nay như thuở nàoAnh nhìn em trong nắngTrăm năm như một chiềuAnh đứng đây là emVà em, em đứng đây là anh...
Phạm DuyNguồn: http://phamduy.com/document/ngucca.html