Nguyễn Sĩ Hạnh
14.1.2012

Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi

Đêm qua là đêm sau cùng của tôi ở Sài Gòn trong chuyến về thăm nhà lần này. Đêm qua là đêm sau cùng anh Tuấn Ngọc hát trong chuyến về thăm nhà lần này. Ngày mốt tôi bay ra, ngày mốt anh cũng bay ra, dù rằng tôi bay xuống down under còn anh bay lên bắc bán cầu. Đêm qua tôi ghé phòng trà WE, đêm qua anh cũng ghé phòng trà WE, anh hát còn tôi nghe. Thường tôi hay viết "bác Tuấn Ngọc", riêng bài này xin phép gọi là "anh Tuấn Ngọc", vì như anh nói đại khái đêm này như là anh ngồi trong phòng khách vậy và hát cho gia đình bạn bè nghe, chỉ khác là anh lấy tiền!

Tuấn Ngọc

Khán phòng của phòng trà WE hình chữ nhật, cạnh dài cỡ gấp ba cạnh ngắn, sân khấu nằm ở giữa cạnh dài nên ngồi đâu cũng gần sân khấu. Như là những nhà thờ xây sau Cộng Đồng Vatican II vậy. Và đêm qua, khán phòng như là nhà thờ, anh như là linh mục, khán giả bên dưới là đàn chiên ngoan đạo. Và âm nhạc là Thượng Đế. Đàn chiên ngoan ngoãn ngồi im lặng và lắng nghe anh hát từ đầu tới cuối, trừ một vài người, như một cậu choai choai ngồi kế bàn tôi, ngủ gà ngủ gật.

Anh tự dẫn chương trình, theo cái cách rất Tuấn Ngọc, nghĩa là chậm rãi, trầm tĩnh, đầy tự tin và tiếu lâm. Ví dụ như Mỹ Tâm lấp đầy sân khấu với tiếng cười rổn rảng tươi rói thì anh thay vào đó là những khoảng im lặng ngắn gọn. Như để cho ban nhạc có thì giờ chuẩn bị, như để cho khán giả thêm háo hức. Anh chêm vào những câu tiếu lâm kinh điển nhưng tự nhiên và vui. Như "tôi xin giúp vui cho quí vị bằng một bài rất buồn", như "ban nhạc hỏi chơi tông gì, xin chơi tông đơ". Như chuyện ca sĩ và khán giả như cá với nước, cá không nước thì cá chết, nước không cá thì... cũng chẳng sao! Anh cám ơn khán giả đã nuôi sống anh, vợ anh, con anh ... nghe tiếu lâm nhưng thực tình. Tôi ít khi đi phòng trà hay live show nên không biết có ai cám ơn khán giả kiểu như anh. Nhưng có lẽ khán giả phải cám ơn anh thì đúng hơn.

Ban nhạc phòng trà cũng thuộc loại cứng tay. Nhiều bài chắc có tập với anh trước thì chơi đâu vào đó, như hai bài hát tiếng Anh - My WayCry Me The River. Nhiều bài thì chắc là đã chơi qua với các ca sĩ khác nên ráp vô với anh thì cũng dễ. Vài bài mới thì như anh nói, "hồn ai nấy giữ" thì tay lead guitar hay pianist cũng đủ trình độ mà "đi" với anh.

Trong hai tiếng đồng hồ anh hát đủ thứ nhạc, cái trí nhớ ngắn hạn của tôi suy thoái nên nhớ không hết nhưng có hai bài còn hằn trong trí. Trên Ngọn Tình Sầu của Từ Công Phụng là một, Riêng Một Góc Trời  của Ngô Thụy Miên là hai.

Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời

Tôi thích nhạc Từ Công Phụng, không phải chỉ vì sau 4/75 có thời tôi ở trọ cùng trong ngôi biệt thự với cô Từ Dung ở Sài Gòn. Tôi mê bài Trên Ngọn Tình Sầu từ những ngày trung học. Trong trí nhớ của tôi, trong băng nhạc nào đó cô Thanh Lan ca bài này tuyệt vời. Nhưng đêm nay tôi quên cô Thanh Lan. Anh ngồi trên sân khấu và vẫy cây đũa thần, tôi thấy mình như sống lại thuở 15, 17 tuổi,  chả biết yêu đương gì cả nhưng vẫn cảm nhận Hạnh phúc tôi từ những ngày con nước về, chưa có cô bạn gái nào nhưng vẫn cứ lẩm nhẩm Tôi nghe hắt hiu từ mắt em ngắt tạnh, Môi thâm khô từ thuở định hôn người...

Tôi thu bài Trên Ngọn Tình Sầu với cái máy ảnh ọp ẹp, không bằng một phần trăm nghe live, các bạn coi thử.



Thời nào cũng có một hai giọng nam cao ở đỉnh, truyền thống từ Anh Ngọc, qua Duy Trác và Sĩ Phú, rồi tới anh. Tiếc thay sau anh là một khoảng trống, đã mấy chục năm qua, tới giờ vẫn trống trơn. Một vài ca sĩ cá dé mới lớn đòi tiếp nối truyền thống này, nhưng nghe qua coi bộ không đáng xách dép cho anh, ba mươi năm trước, hay bây giờ. Bên cạnh tôi cậu khán giả mới lớn vừa thức dậy, và đang chơi game với cái iphone. Tuổi trẻ của tôi ngày xưa làm nhiều điều ngu dại. Tuổi trẻ ngày nay làm nhiều điều còn ngu dại hơn. Như mê nhạc rác nhạc rưởi nhạc lai Tàu lai Hàn lai Thái ... như đi phòng trà nghe Tuấn Ngọc hát mà ngủ gật rồi thức dậy chơi game. Hi vọng vài ba năm nữa các em sẽ trưởng thành và hối hận chuyện ngày hôm nay. Nhưng cũng có thể chẳng bao giờ... Cơn mê muội mười năm trăm năm ngàn năm, ai mà đoán được.

Trời về khuya, anh muốn nghỉ, khán giả muốn tiếp tục. Tôi đoán nếu anh cứ đứng đó hát thì tới bốn giờ sáng cũng chưa hết. Tôi yêu cầu bài Tình Cầm nhưng không nghe anh nhắc tới, tôi cũng không buồn lòng gì, vì đêm như vậy đã là quá đủ, có gì thêm nữa là bonus! Ví dụ như tấm hình chụp chung với anh lúc mãn show.

Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau

Nguyễn Sĩ Hạnh
Sài Gòn, cuối năm Tân Mão
Bình luận

Lời Bàn Mới

  • CÒN THOÁNG CHIÊM BAO
    Lâm Nguyễn 24.02.2024 17:12
    Cảm ơn admin đã tải lên album này, chiếc cầu nối đưa tôi biết đến ngôn từ và giai điệu tuyệt đẹp của ...
     
  • LỜI RU TRONG MƯA
    Thông-Tin 08.09.2023 11:49
    Đã sửa, giờ nghe được rồi.
     
  • LỜI RU TRONG MƯA
    2gether 06.09.2023 22:30
    Hi Admin Album này không nghe được.... Plz......
     
  • TÌNH KHÚC NGÔ THỤY MIÊN
    Thông-Tin 25.08.2023 18:23
    Cám ơn bạn. Lỗi đã sửa, album giờ nghe được hết .
     
  • PHẠM MẠNH CƯƠNG 18
    Thông-Tin 25.08.2023 18:21
    Cám ơn bạn đã cho hay . Bài này không có mp3 .

Đăng Nhập/Xuất